Vấn đề là có những lý do khiến người ta bị hấp dẫn bởi hành vi không mua vé. Trên tàu và xe điện thì không có ai soát vé, còn đi xe buýt thì tài xế thường chỉ nhìn qua một cách chiếu lệ cho xong. Tàu liên vận thậm chí còn không có cả thanh tra xuất hiện.
Sau hai năm sống ở Vaasa, chúng tôi chuyển về gần thủ đô “cho tiện”. Chốt xong một cái là gói ghém đồ đạc, vài ngày sau đã gọn ghẽ trên xe tải cùng nhau lai kinh.
Không buồn, không vui, không tình yêu và không sở thích, tôi thực sự rất muốn được “xỏ vào giày” của họ một lần để biết cảm giác sống như hòn đá thế nào.
Sau 3 ngày lang thang khắp mọi lối ngang ngõ dọc ở phố cổ Gamla Stan, mắt tôi cuối cùng cũng đã no nê với các công trình tuyệt tác, còn chân thì quen từng phiến đá lát đường.
Vốn không đọc báo, tôi không mấy lưu tâm đến nạn rệp giường đang càn quét ở mấy nước châu Âu, cho tới một ngày loài sinh vật được gọi là “covid có chân” đó đến gõ cửa nhà mình.
Tôi không có ý định “hạ bệ” nền giáo dục “tốt nhất thế giới”, nhưng đâu cũng có “này” và “nọ”, đừng chỉ tô đậm vào những thứ hay ho vì bất cứ mục đích nào.
Công việc bán thời gian dù vất vả, nhưng cũng đã giúp tôi học được xong chương trình trong khi vẫn đảm bảo điều kiện sống tạm ổn cho cả mấy mẹ con.
Khi dùng hai từ “sống sót”, tôi muốn nhấn mạnh hơn đến tính chất tâm lý thay vì vật lý. Nếu ai đó từng tuyên bố Phần Lan là một “nơi dễ sống”, thì chắc cũng chỉ nói leo theo số đông hoặc vì mục đích nào khác mà thôi.
Chưa lần nào đi xa mà tôi không phạm một sai sót nào đó (gây tốn tiền), và chuyến đi Pháp lần này không ngoại lệ.
Từ ngày vợ hắn dắt thằng con trai chưa đầy 2 tuổi bỏ đi, dân trọ “phố phò” đã quen với tiếng khóc ằng ặc như bị ai bóp cổ của hắn.



