Đến giờ thì có lẽ tôi cũng bắt đầu nghi ngờ về thứ gọi là hạnh phúc đích thực hay hạnh phúc dài lâu. Giống như Trịnh Công Sơn từng nói, nếu hạnh phúc có thật, người ta đã chẳng nhọc công bịa ra Thiên đường hay cõi Niết bàn.
Giờ thì có lẽ ký ức về những ngày lockdown trong Đại dịch COVID đã dần phai nhạt trong tâm trí nhiều người. Nhưng đối với tôi, đó là những ngày khó quên. Tôi sẽ đăng dần trong post này về những ngày điên khùng nhất của đời mình.
Khi hiểu về “ác mộng” của người Phần, tôi bắt đầu lý giải được “ác mộng” của những người nước ngoài sống ở cái vùng cực bắc lạnh lẽo này.
Vẫn tưởng anh Trần Lê Quỳnh chỉ tưởng tượng vậy thôi, hóa ra có tuyết rơi vào mùa hè thật. Cứ như thể ở cái chốn này, chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra.
Thật may là cuối cùng tôi cũng nhận ra, mình đến đây không phải để làm việc kiếm tiền bạt mạng. Nhu cầu ít đi một chút cũng không sao, cuộc sống này còn nhiều thứ để ngắm nhìn.
Mấy đứa bạn người nước ngoài thường bảo tôi, mày chẳng giống người Việt tẹo nào. Tôi cười, chắc vì thế nên tao mới tìm đường bỏ quê đi.